Hôm
nay thấy học sinh các trường dự lễ bế giảng, chợt nhớ một mùa hạ năm
nào, cách đây hơn chục năm, mình cũng đã từng như thế...
Hình như đã có một lúc nào đó, ta đã vô tâm quên đi tất
cả những gì mình đã dành cho phượng…
Đến một ngày, thấy hàng phượng văng xuống mặt nước hồ
những dải toàn hoa là hoa, rực rỡ hoà trong
nắng chiều như những giàn lửa hừng hực, hừng hực cháy. Trong lòng tôi cũng cháy
lên một nỗi niềm mơ hồ đến khó tả… Một cơn gió xao qua lùa những đốm lá vàng ùa
xuống mặt đường, và những cánh phượng ( như trăm ngàn mảnh mặt trời tung tóe tự
khi nào) rơi nghiêng, rơi nghiêng theo mái tóc nữ sinh. Tôi dừng xe, chầm chậm
dắt bộ trên đường như muốn mình hứng trọn luồng lá và hoa ấy, mắt dõi về phía
xa xăm như muốn suy tưởng cùng phượng
điều gì..
Chợt nhận thấy, chưa ngọn lửa nào vĩnh cửa như phượng.Ngay
cả khi in dưới mặt nước hồ xanh,vẫn thấy nó cháy rực màu hoa đỏ, cồn cào như
nỗi nhớ một thưở vụng dại những ước mơ. Chẳng gì có thể làm cho sắc phượng tàn
phai.
Phượng ơi, phượng cháy lên những đam mê của một thời lưu
bút. Giờ đây, ta khác xưa rồi, hát cũng khác xưa, khóc cũng khác xưa… Nhìn
những cánh phượng hồng ngẩn ngơ bật chớm trên những cành lá biếc lòng thầm mong thời gian chững lại, nắng chững lại, để
phượng đừng nở cho phút chia tay đừng đến. Nhưng phượng vẫn thắp lên những đam
mê như những mùa hạ năm nào. Bạn ơi có thấy, lửa phượng đang cháy ở trong
nhau…?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét