Dạo này, chiến lược giáo dục của mẹ là để hai anh em mình tự phục vụ
Suỵt, cái này mẹ đề ra lâu lắm rồi, bắt đầu từ việc ăn của
anh Tít mà đã có hiệu quả đâu. Mẹ chả có kiên nhẫn mà đợi
anh Tít anh ấy tự xúc ăn, có khi khản cả giọng vì vừa nịnh
vừa giục rồi mà anh ấy vẫn chưa ăn xong bữa. Để xem đợt này
có khá khẩm gì hơn không nào...
Anh Tít chơi xong phải tự cất đồ chơi , tự cất hộp màu nếu không mẹ sẽ bảo chị Mơ mang ra thùng rác vứt đi.Anh Tít đi về sinh xong phải tự lau, mẹ sẽ đứng bên cạnh chỉ đạo
và lau lần cuối để chắc chắn xem anh đã làm sạch được chưa.
Cả việc rửa tay xà phòng, cô giáo dạy ở lớp rồi, về nhà mẹ
vẫn đứng bên cạnh kiểm tra. Chắc tại anh Tít chuyên đứng mân mê
bánh xà phòng thơm, rửa tay hàng nửa tiếng vẫn chưa xong. Còn
mình á, mình chả thế đâu. Mình có chiêu khác cơ.
Bắt đầu từ một hôm mình đang chơi trong bếp thì mót tè quá,
lại thấy một cái lỗ ngồ ngộ. Thế là mình vén quần tè một
bãi.Cái lỗ này ngày xưa bố mình làm để thoát nước trong bếp
mà mình chả thấy nước thoát ở đấy bao giờ, chỉ để hứng bụi
mà thôi, mình tè vào để thử xem nó có thoát nước được không
ý mà... Thế mà mẹ cứ trầm trồ khen ngợi, mẹ nói giỏi quá
chả ướt quần tẹo nào. Thế là từ ấy, đi tè mẹ chỉ dắt mình
ra chỗ bồn cầu, chỉ cho mình phải tè vào đó chứ không vạch
quần hộ mình, mẹ bảo để mình tự phục vụ...
Được thể, lúc nào mẹ cũng nhắc chị Mơ và bố là để mình tự
làm. Mẹ nói và làm luôn. Bắt đầu từ món mỳ tôm tâm huyết của
mình, mẹ dúi cái thìa vào tay mình, rồi thay vì gắp liên tục
mỳ cho cái mồm lúc nào cũng hau háu của mình thì mẹ gắp
từng sợi lên, thổi cho nguội bớt rồi để vào thìa, tay trái mẹ
đỡ tay mình , còn tay phải mẹ thì cầm đũa đỡ dưới thìa của
mình để mình có thể đưa chính xác vào miệng mà không đổ vào
quần áo. Ối giời, tưởng gì chứ cái trò naỳ dễ ợt mà, mình
làm được ngay.Mẹ cứ trầm trồ khen và tiếc rẻ sao không dạy
mình sớm hơn. He he, kể ra tự xúc vào miệng ăn cũng khoái. Chỉ
bực cái là mình tự xúc thì lâu ơi là lâu, cái miệng mình
không có cơ hội làm việc hết công suất.
Rồi mẹ bẻ bánh mỳ giòn tan ra từng miếng nhỏ, cho vào cái
bát đỏ của mình. Rồi giao cho mình cái thìa để mặc mình muốn
làm thế nào thì làm.Xời,
chuyện nhỏ, mình tự xúc được chứ, miếng nào mà lỡ rớt ra
ngoài thì mình thò tay nhặt cho vào mồm. Ngại gì.
Cả uống nước mẹ cũng rót một chút rồi đưa cho mình, kệ mình
từ cầm cốc uống. ( Tại hôm trước cô Hằng kiểm tra, hỏi mẹ
mình tự cầm cốc uống nước được chưa, mẹ trả lời là chưa,
trong khi cô đưa cho mình cốc nước thì mình cầm uống gọn gẽ,
chả rớt ra nogài tẹo nào.- Mẹ thật quá là quan liêu!) Bây giờ
mỗi khi uống nước, dù mẹ rót cho mình có tý tẹo, thì mình
cũng chả uống hết đâu. Mình sẽ bớt lại một tý, rồi đổ xuống
bàn hay xuống sàn để nghịch, hí hí....