Mọi năm tuần lễ Trung thu nhà em nhộn nhịp lắm, gọi là tuần lễ vì cả
tuần ấy chả hôm nào em ở nhà cả. Mẹ em cứ một mình một xe chở 2 anh em
em chị Mơ đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác, đi phá cỗ hết tụ điểm này
của phường lại đến tự điểm kia của khu phố, của thành ủy..., chán đi
theo đoàn múa lân vòng quanh các phố lại ra Văn Quán xem thả đèn sướng
lắm.
Năm nay mẹ bảo do bão ( ờ mà bão là cái khỉ gì mà ghét thế
nhỉ), nên Trung thu của em có nhõn một tối trên Thiên đường Bảo Sơn
thôi. Hôm đó lẽ ra bố mẹ sẽ đưa bọn em đi từ chiều nhưng mà anh Tít tự
dưng dở chứng sốt. Mẹ sợ lang thang cả ngày trên đó, cộng với ăn tiệc
nữa thì anh không chịu được. Thế là mãi tối em mới được đi. Đến nơi thấy
đèn sáng nhấp nháy em thích lắm, em còn thấy cả một hồ nước to em định
tụt xuống nghịch mà mẹ cứ kéo em đi phăm phăm bực thế chứ.
Em
khoái nhất ở đó là cái khán đài bán mái, rộng ơi là rộng, lối đi là
những bậc thang, mà sở thích xưa nay của em là trèo cầu thang, thế là để
mặc bố đắc chí vì kiếm được chỗ ngồi ưng ý ngay sau dãy ghế dành cho
khách mời, em kéo mẹ đi khám phá cái sân. Cái bọn Lọ Lem hoàng tử trên
sân khấu thật là chán ngắt, em chỉ khoái nhất màn bắn pháo hoa thôi. Còn
lại cả buối tối em leo lên leo xuống không biết là bao nhiêu vòng ở cái
sân đó. Chiều ngủ đẫy mắt rồi nên cả buổi tối em chả đặt mông xuống ghế
tẹo nào. Siêu không?
Hôm sau, thấy mẹ em kêu là hai chân mỏi nhừ
y như dạo ngày xưa tập chạy. Hí hí, kém nhề, thế mà một dạo hôm nào
cũng được em rèn cho đi bộ cả tiếng đồng hồ rồi đó nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét