1. Học viết chữ ( phồn thể)
2.downloa truyện đồng thoại TQ
3.tonghua gushi
4.Blog niangniang
5.pjblogger
6.saycoo
7.榕樹下
8.女王 blog
9.baidu.com
Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008
Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008
Mối tình nồng thắm
Và thích ánh mắt đắm đuối của chàng nhìn nàng.
Mối tình đẹp, của hai kẻ có cá tính.
在 那 青青 的 春 草 叶 上
zai na qingqing de chun cao ye shang
轻盈 的 露珠 在 摇晃
qingying de luzhu zai yaohuang
是 谁 的 目光 悄悄 开放
shi shei de muguang qiaoqiao kaifang
是 谁 的 爱 独自 嘹 望
shi shei de ai duzi liao wang
看 不 见 的 事 皆 在 天上
kan bu jian de shi jie zai tian shang
看 的 见 的 事 皆 就 在 身 旁
kan de jian de shi jie jiu zai shen pang
那 车水马龙 的 人 世间
na cheshuimalong de ren shijian
那样 地 来 那样 地 去
nayang di lai nayang di qu
太 匆忙
tai congmang
美丽呀 倒影 在 心 房
mei li ya daoying zai xin fang
美丽呀 泪珠 挂 腮 上
mei li ya leizhu gua sai shang
美丽呀 花儿吐芬芳
mei li ya huaer tu fenfang
美丽呀 你 让 我 慌张
mei li ya ni rang wo huangzhang
人生 多么 好 心 在 歌唱 歌唱
rensheng duomo hao xin zai gechang gechang
看 不 见 的 事 皆 在 天上
kan bu jian de shi jie zai tian shang
看 的 见 的 事 皆 就 在 身 旁
kan de jian de shi jie jiu zai shen pang
那 车水马龙 的 人 世间
na cheshuimalong de ren shijian
那样 地 来 那 样 地 去
nayang di lai nayang di qu
太 匆忙
tai congmang
美丽呀 倒影 在 心 房
mei li ya daoying zai xin fang
美丽呀 泪珠 挂 腮 上
mei li ya leizhu gua sai shang
美丽呀 花儿 吐 芬芳
mei li ya huaer tu fenfang
美丽呀 你 让 我 慌张
mei li ya ni rang wo huangzhang
人生 多么 好 心 在 歌唱
rensheng duomo hao xin zai gechang gechang
美丽呀 倒影 在 心 房
mei li ya daoying zai xin fang
美丽呀 泪珠 挂 腮 上
mei li ya leizhu gua sai shang
美丽呀 花儿 吐 芬芳
mei li ya huaer tu fenfang
美丽呀 你 让 我 慌张
mei li ya ni rang wo huangzhang
人生 多么 好 心 在 歌唱
rensheng duomo hao xin zai gechang gechang
ở đằng kia lá cỏ xanh xanh trên cao
giọt sương đu đưa nhẹ nhàng
là ánh mắt của ai nhẹ nhàng mở
là tình yêu của ai 1 mình mong chờ
sự việc ko nhìn thấy đều là ở trên trời
sự việc nhìn thấy được đều là ở xung quanh mình
thế gian người đông đúc kia
cứ như thế đến rồi đi
quá vội vã
vẻ đẹp à, phản ánh ở tâm con người
vẻ đẹp à, giọt nước mắt vương trên má
vẻ đẹp à, bông hoa tỏa hương thơm
vẻ đẹp à, em khiến tôi lúng túng
đời người đẹp bao nhiêu, tâm tồn tại trong bài hát.
Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008
Ảnh cũ
Mẹ đang chuẩn bị dọn dẹp máy tính, toàn bộ những tư liệu com cóp sau mấy năm lướt web giờ up hết lên hòm thư riêng.
Cả ảnh của hai anh em cũng vậy, vốn dĩ đã up hết lên photobucket rồi, nhưng tính hay lo xa vẫn sợ, lỡ đâu mà mất thì... Thôi up thêm 1 lần nữa lên hòm thư gmail vậy, phải xóa bớt, lựa chọn, phân chia , nén lại rồi mới up lên được,cũng mất thời gian lắm.
Lục lọi thấy những ảnh này, chụp từ tháng 12 /2007 mà chưa show bao giờ
Xem ảnh cũ, mới thấy được anh ta lớn nhanh thế nào.
(Những ảnh này thử add text và border ngay trên photobucket đấy, nhưng mà lâu lắm, dùng Batch photo nhanh hơn nhiều.)
Cả ảnh của hai anh em cũng vậy, vốn dĩ đã up hết lên photobucket rồi, nhưng tính hay lo xa vẫn sợ, lỡ đâu mà mất thì... Thôi up thêm 1 lần nữa lên hòm thư gmail vậy, phải xóa bớt, lựa chọn, phân chia , nén lại rồi mới up lên được,cũng mất thời gian lắm.
Lục lọi thấy những ảnh này, chụp từ tháng 12 /2007 mà chưa show bao giờ
Xem ảnh cũ, mới thấy được anh ta lớn nhanh thế nào.
(Những ảnh này thử add text và border ngay trên photobucket đấy, nhưng mà lâu lắm, dùng Batch photo nhanh hơn nhiều.)
Thứ Ba, 2 tháng 12, 2008
Mùa quả chín
Hôm nay mẹ up lên vài ảnh để xua tan không khí
ảm đạm của những ngày này. Mong rằng nó sẽ qua thật nhanh thôi !
Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008
Tiến bộ
Tối qua, bạn Mít đột nhiên chạy ra âu yếm chị Mơ, và cười rất tình cảm.
Mẹ mừng quá, vì xưa nay Mít đâu biết thể hiện tình cảm của mình. Thấy mẹ
về thì con chạy vội chạy vàng ra đón, cuống quýt lên nhưng vẻ mặt thì
không biết thể hiện thế nào. Còn bố về thì con quay ra ngó rồi làm lơ
coi như không quen biết.
Sự tiến bộ của con, có lẽ đã bắt đầu rồi đấy nhỉ?
Sự tiến bộ của con, có lẽ đã bắt đầu rồi đấy nhỉ?
Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008
Cái đuôi
Chuyện về một cái đuôi theo mẹ
Trước kia nó ngoan lắm, mẹ lúc nào cũng kể anh Tít ngày xưa thế này thế nọ để so sánh với NÓ, rằng NÓ ngoan thế này thế nọ....
Thì giờ đây, NÓ cho biết thế nào là "ngoan"
Bất cứ lúc nào có mặt mẹ ở nhà, là NÓ theo riết mẹ.
Mẹ ngồi xuống chơi với NÓ, thì nó mới an tâm hí húi với đống đồ chơi.
Mẹ đứng dậy, dù chỉ là ra đóng cửa, hay uống cốc nước là y như rằng NÓ đứng dậy đi theo...
Kể cả mẹ vào toalet
Mẹ cứ ngồi một mình thì không sao, nhưng hễ anh Tít sán vào ngồi với mẹ ( mà anh Tít thì thích quấn mẹ lắm), là NÓ đứng dậy ẩy anh Tít ra.
Mấy hôm vừa rồi, NÓ sốt, trận ốm ghê nhất xưa nay của nó
Thế là nó cứ ở trên tay mẹ suốt, NÓ khó chịu, nên nó cứ lằng nhằng,
Mẹ bế nó ra ngõ chơi, đi lòng vòng, hễ quay lại là NÓ khóc toáng lên dằn xuống. Mẹ "lừa" nó bằng cách đi vòng để quay lại, suốt mấy tiếng đồng hồ, không biết mấy vòng nữa...
Một đêm NÓ thức dậy mấy lần, hờn dỗi, khóc toáng lên làm bố phát cáu. Mẹ phải ôm NÓ nằm võng, lạnh ơi là lạnh mà cứ vừa kéo cái chăn mỏng lên là y như rằng NÓ hờn, NÓ dỗi, NÓ nằm lăn ra đất
Mấy ngày vừa rồi, mẹ mệt ơi là mệt, và buồn nữa.
Nhưng đến trưa nay, đi làm về, nghe mẹ gọi, nó cuống quýt chạy ra đón mẹ, vẻ mặt vụng về, thậm chí còn không biết diễn tả niềm vui thế nào...
Thế là đủ để mẹ quên hết việc so sánh NÓ với bất cứ một đứa trẻ nòa khác rồi.
Thượng đế đã chọn mẹ để giao NÓ cho nhà mình, nhỉ?
Trước kia nó ngoan lắm, mẹ lúc nào cũng kể anh Tít ngày xưa thế này thế nọ để so sánh với NÓ, rằng NÓ ngoan thế này thế nọ....
Thì giờ đây, NÓ cho biết thế nào là "ngoan"
Bất cứ lúc nào có mặt mẹ ở nhà, là NÓ theo riết mẹ.
Mẹ ngồi xuống chơi với NÓ, thì nó mới an tâm hí húi với đống đồ chơi.
Mẹ đứng dậy, dù chỉ là ra đóng cửa, hay uống cốc nước là y như rằng NÓ đứng dậy đi theo...
Kể cả mẹ vào toalet
Mẹ cứ ngồi một mình thì không sao, nhưng hễ anh Tít sán vào ngồi với mẹ ( mà anh Tít thì thích quấn mẹ lắm), là NÓ đứng dậy ẩy anh Tít ra.
Mấy hôm vừa rồi, NÓ sốt, trận ốm ghê nhất xưa nay của nó
Thế là nó cứ ở trên tay mẹ suốt, NÓ khó chịu, nên nó cứ lằng nhằng,
Mẹ bế nó ra ngõ chơi, đi lòng vòng, hễ quay lại là NÓ khóc toáng lên dằn xuống. Mẹ "lừa" nó bằng cách đi vòng để quay lại, suốt mấy tiếng đồng hồ, không biết mấy vòng nữa...
Một đêm NÓ thức dậy mấy lần, hờn dỗi, khóc toáng lên làm bố phát cáu. Mẹ phải ôm NÓ nằm võng, lạnh ơi là lạnh mà cứ vừa kéo cái chăn mỏng lên là y như rằng NÓ hờn, NÓ dỗi, NÓ nằm lăn ra đất
Mấy ngày vừa rồi, mẹ mệt ơi là mệt, và buồn nữa.
Nhưng đến trưa nay, đi làm về, nghe mẹ gọi, nó cuống quýt chạy ra đón mẹ, vẻ mặt vụng về, thậm chí còn không biết diễn tả niềm vui thế nào...
Thế là đủ để mẹ quên hết việc so sánh NÓ với bất cứ một đứa trẻ nòa khác rồi.
Thượng đế đã chọn mẹ để giao NÓ cho nhà mình, nhỉ?
Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008
Ngày đầu tiên đi học
Hôm qua, là ngày đâu tiên bạn ý đến lớp.
Mẹ đưa vào, bạn ý sà ngay vào đống đồ chơi, thế là mẹ đứng dậy lặng lẽ chuồn mất
.
Khi mẹ phóng xe qua, ngó trộm vào , thấy bạn ấy đang mải mê đứng bên tủ đồ chơi. Bạn ấy chưa phát hiện mẹ đã trốn mất .
Chiều mẹ đến đón, rồi qua chợ luôn, cho chị dắt em đi chơi một vòng, mẹ về lại dắt đi 1 vòng quanh khu, mỏi nhừ chân.
Cô giáo nói bạn ấy không khóc nhiều, nhưng theo cô giáo suốt, ngủ tốt, ăn ít, 5 cái quần ướt
Đi học có mỗi 1 ngày, nhưng cảm thấy bạn ấy cũng nhanh nhẹn hơn đấy, về nhà chạy lăng xăng từ khắp nhà, và cứ tủm tỉm cười suốt.
Bạn ý biết chỉ tay rồi, nhưng là tùy ý thôi, chứ không phải là làm theo lệnh người lớn.
Có tiến bộ rồi đấy, cố lên nhé!
Mẹ đưa vào, bạn ý sà ngay vào đống đồ chơi, thế là mẹ đứng dậy lặng lẽ chuồn mất
.
Khi mẹ phóng xe qua, ngó trộm vào , thấy bạn ấy đang mải mê đứng bên tủ đồ chơi. Bạn ấy chưa phát hiện mẹ đã trốn mất .
Chiều mẹ đến đón, rồi qua chợ luôn, cho chị dắt em đi chơi một vòng, mẹ về lại dắt đi 1 vòng quanh khu, mỏi nhừ chân.
Cô giáo nói bạn ấy không khóc nhiều, nhưng theo cô giáo suốt, ngủ tốt, ăn ít, 5 cái quần ướt
Đi học có mỗi 1 ngày, nhưng cảm thấy bạn ấy cũng nhanh nhẹn hơn đấy, về nhà chạy lăng xăng từ khắp nhà, và cứ tủm tỉm cười suốt.
Bạn ý biết chỉ tay rồi, nhưng là tùy ý thôi, chứ không phải là làm theo lệnh người lớn.
Có tiến bộ rồi đấy, cố lên nhé!
Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008
Hôm nay bạn Mít đi học nhé
Thứ Năm, 6 tháng 11, 2008
Đơn xin cứu trợ
Mẹ trồng mấy cây đu đủ, trong đó có một cây đực chỉ có hoa mà thôi.
Những quả đu đủ này không ngờ lại rất có ích, mấy ngày mưa lũ, hái vào thái mỏng xào lên cũng là một món rau khá ngon đấy.
P?S: Đơn xin cứu trợ thiệt hại hoa màu vốn định gửi Sở Nông nghiệp vì vạt rau cải vừa nảy mầm và xà lách mới bén rễ của mẹ bị xóa sổ hoàn toàn ngay sau đêm đầu tiên của đợt mưa dữ. Nhưng sau khi so sánh thiệt hại với những hộ dân bị giam trên tầng của các khu đô thị mới, ô tô tiền tỷ bị ngâm trong nước ngập, thì mẹ cháu đã rút đơn lại rồi.
Những quả đu đủ này không ngờ lại rất có ích, mấy ngày mưa lũ, hái vào thái mỏng xào lên cũng là một món rau khá ngon đấy.
P?S: Đơn xin cứu trợ thiệt hại hoa màu vốn định gửi Sở Nông nghiệp vì vạt rau cải vừa nảy mầm và xà lách mới bén rễ của mẹ bị xóa sổ hoàn toàn ngay sau đêm đầu tiên của đợt mưa dữ. Nhưng sau khi so sánh thiệt hại với những hộ dân bị giam trên tầng của các khu đô thị mới, ô tô tiền tỷ bị ngâm trong nước ngập, thì mẹ cháu đã rút đơn lại rồi.
Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008
Khởi đầu của chiến thắng
Đến hôm nay, có thể nói là mẹ đã bình tâm lại sau mấy hôm lo lắng, hoang mang tột độ.
Thường thì khi con tròn tháng, mẹ hay viết một bài xem con tiến bộ hơn tháng trước như thế nào. Mẹ vẫn biết con chậm hơn anh Tít, lại rất lành nữa, nên cũng không sốt ruột lắm về sự tiến bộ của con. Anh Tít ngày trước bập bẹ sớm lắm, tưởng như 1 tuổi là có thể nói được, thế mà mãi 18 tháng anh mới biết nói đó thôi. Chắc Mít sớm cũng phải 2 tuổi mới có thể biết nói.
Bẵng đi một tháng con sang bà ngoại cai sữa, khi về đã tròn 17 tháng, mẹ vào trang webtretho để xem các bé cùng tuổi phát triển tới cỡ nào. Mò vào topic dấu hiệu của tự kỷ.
Lạnh người, con không nghe hiểu mẹ nói gì, gọi không quay đầu lại, không biết chỉ tay, không biết vẫy tay chào tạm biệt...
Chắc chắn là con có những dấu hiệu của chứng autism rồi, nhưng mẹ biết là ở tuổi con thì những dấu hiệu vẫn còn rất nhẹ. Quên cả lo lắng, mẹ mải mê đi tìm câu hỏi: Phải làm gì ngay bây giờ đây?
Ban ngày không lúc nào nghĩ đến để mà lo lắng, và mẹ cũng không phải là người dễ than khóc. Nhưng đúng là mẹ đã kêu gào trong giấc ngủ. Mẹ mơ thấy mình nằm trên cỏ, hai tay túm chặt cụm cỏ mà gào lên : Tại sao lại là con? Con bé bỏng thế, hiền lành thế cơ mà?
Tương lai của con sẽ ra sao? Mẹ vốn không đặt quá nhiều kỳ vọng vào các con. Chỉ cần các con sau này học hành đầy đủ, làm người lương thiện, có hiểu biết, có công ăn việc làm đàng hoàng, chỉ cần kiếm tiền chân chính, khỏi phải để ý đến địa vị chức bậc cao sang gì cả. Chỉ cần cuộc sống tinh thần đầy đủ, phong phú và say mê công việc, thì làm bác sỹ hay làm công nhân cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng, nếu đã có chứng autism rồi, thì liệu ước mơ đơn giản kia có thực hiện được không? Nghĩ đến mà nhói lòng?
Mẹ cảm thấy cuộc đời mình dường như đã chấm dứt tại đây. Không còn thời gian và cơ hội cho dự định chuyển việc chuyển nghề mẹ vẫn chờ đợi khi con cứng cáp lên một chút. Vậy là cả đời mẹ chỉ quanh quẩn ở đây với công việc vớ vẩn này thôi...
Hai ngày trời mẹ đọc mấy topic liên quan, đa phần các bé đều phát hiện khi hơn 3 tuổi. May quá có mẹ dongsongxanh và merecon có con cũng gần tương tự như Mít, mẹ đọc về sự tiến bộ của các bé mà mừng rơi nước mắt.
..........
Thường thì khi con tròn tháng, mẹ hay viết một bài xem con tiến bộ hơn tháng trước như thế nào. Mẹ vẫn biết con chậm hơn anh Tít, lại rất lành nữa, nên cũng không sốt ruột lắm về sự tiến bộ của con. Anh Tít ngày trước bập bẹ sớm lắm, tưởng như 1 tuổi là có thể nói được, thế mà mãi 18 tháng anh mới biết nói đó thôi. Chắc Mít sớm cũng phải 2 tuổi mới có thể biết nói.
Bẵng đi một tháng con sang bà ngoại cai sữa, khi về đã tròn 17 tháng, mẹ vào trang webtretho để xem các bé cùng tuổi phát triển tới cỡ nào. Mò vào topic dấu hiệu của tự kỷ.
Lạnh người, con không nghe hiểu mẹ nói gì, gọi không quay đầu lại, không biết chỉ tay, không biết vẫy tay chào tạm biệt...
Chắc chắn là con có những dấu hiệu của chứng autism rồi, nhưng mẹ biết là ở tuổi con thì những dấu hiệu vẫn còn rất nhẹ. Quên cả lo lắng, mẹ mải mê đi tìm câu hỏi: Phải làm gì ngay bây giờ đây?
Ban ngày không lúc nào nghĩ đến để mà lo lắng, và mẹ cũng không phải là người dễ than khóc. Nhưng đúng là mẹ đã kêu gào trong giấc ngủ. Mẹ mơ thấy mình nằm trên cỏ, hai tay túm chặt cụm cỏ mà gào lên : Tại sao lại là con? Con bé bỏng thế, hiền lành thế cơ mà?
Tương lai của con sẽ ra sao? Mẹ vốn không đặt quá nhiều kỳ vọng vào các con. Chỉ cần các con sau này học hành đầy đủ, làm người lương thiện, có hiểu biết, có công ăn việc làm đàng hoàng, chỉ cần kiếm tiền chân chính, khỏi phải để ý đến địa vị chức bậc cao sang gì cả. Chỉ cần cuộc sống tinh thần đầy đủ, phong phú và say mê công việc, thì làm bác sỹ hay làm công nhân cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng, nếu đã có chứng autism rồi, thì liệu ước mơ đơn giản kia có thực hiện được không? Nghĩ đến mà nhói lòng?
Mẹ cảm thấy cuộc đời mình dường như đã chấm dứt tại đây. Không còn thời gian và cơ hội cho dự định chuyển việc chuyển nghề mẹ vẫn chờ đợi khi con cứng cáp lên một chút. Vậy là cả đời mẹ chỉ quanh quẩn ở đây với công việc vớ vẩn này thôi...
Hai ngày trời mẹ đọc mấy topic liên quan, đa phần các bé đều phát hiện khi hơn 3 tuổi. May quá có mẹ dongsongxanh và merecon có con cũng gần tương tự như Mít, mẹ đọc về sự tiến bộ của các bé mà mừng rơi nước mắt.
..........
Thứ Ba, 7 tháng 10, 2008
Có một bạn hôm nay tròn 17 tháng
Bạn ý đang làm mẹ lo lắng lắm, vì chẳng biết bập bẹ gọi mẹ, gọi bà... Thậm chí mẹ gọi bạn ý chả thèm quay lại cơ.
Bạn ý nghiện ti vi rồi.
Mẹ phải có ngay biện pháp cứng rắn với cái ti vi ở nhà thôi.
Hu hu.....
Bạn ý nghiện ti vi rồi.
Mẹ phải có ngay biện pháp cứng rắn với cái ti vi ở nhà thôi.
Hu hu.....
Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2008
Quỳnh hương
Bụi quỳnh sau nhà tuy nhỏ, cằn cỗi nhưng năm nào cũng nở hoa đều đặn.
Hoa quỳnh nở rất mau, sáng mới chúm chím thế này
Mà chiều đã phổng phao thế này rồi
Khoảng 9h tối thì bắt đầu nở,
Quỳnh chỉ nở một đêm thôi. Trông hoa nở tưng bừng thế này, mà sáng ra đã héo rũ rồi.
Mẹ tiếc rẻ, mỗi lần hoa nở là hái vào từ chiều, treo trên cửa sổ, đêm mỗi lần thức dậy lại ngắm hoa
Hoa đẹp lộng lẫy, duyên dáng y như một nàng công chúa. Mẹ cứ chặc lưỡi, bất lực không biết làm thế nào để lưu lại được khoảnh khắc đẹp đẽ đó.
Chụp nhiều ảnh quá, bỏ đi thì tiếc, "vứt " lên blog thì sợ bội thực . Đó là đã dùng PhotoScape xếp ảnh rồi đấy ạ!
Hoa quỳnh nở rất mau, sáng mới chúm chím thế này
Mà chiều đã phổng phao thế này rồi
Khoảng 9h tối thì bắt đầu nở,
Quỳnh chỉ nở một đêm thôi. Trông hoa nở tưng bừng thế này, mà sáng ra đã héo rũ rồi.
Mẹ tiếc rẻ, mỗi lần hoa nở là hái vào từ chiều, treo trên cửa sổ, đêm mỗi lần thức dậy lại ngắm hoa
Hoa đẹp lộng lẫy, duyên dáng y như một nàng công chúa. Mẹ cứ chặc lưỡi, bất lực không biết làm thế nào để lưu lại được khoảnh khắc đẹp đẽ đó.
Chụp nhiều ảnh quá, bỏ đi thì tiếc, "vứt " lên blog thì sợ bội thực . Đó là đã dùng PhotoScape xếp ảnh rồi đấy ạ!
Thứ Ba, 30 tháng 9, 2008
Nhà của Tít
Học lỏm ý tưởng của mẹ Bim, nhân một ngày chủ nhật rảnh
rỗi, mẹ lấy 1 cái hộp giấy ra làm "nhà" cho anh Tít. Anh ấy rất phấn
khởi lắm !
Rất hào hứng hưởng ứng, cứ quấn riết lấy chân mẹ khi mẹ dùng băng dính dán lại các góc cạnh cho chắc chắn ( vì là hộp cũ mà). Bố thì giúp một tay làm cửa sổ.
Hai mẹ con cùng nhau trang trí "ngôi nhà", mẹ vẽ, con tô màu rất say sưa.
Bổ sung ảnh chụp từ điện thoại: Mít cũng rất thích thú. Nhưng với cậu đây không phải là nhà, mà chỉ là 1 cái thùng thôi, thế là cậu ta cứ loay hoay trèo ra rồi lại trèo vào cả buổi không biết chán!
Rất hào hứng hưởng ứng, cứ quấn riết lấy chân mẹ khi mẹ dùng băng dính dán lại các góc cạnh cho chắc chắn ( vì là hộp cũ mà). Bố thì giúp một tay làm cửa sổ.
Hai mẹ con cùng nhau trang trí "ngôi nhà", mẹ vẽ, con tô màu rất say sưa.
Nhà có đồng hồ, có tranh
treo tường , có cửa sổ, cửa ra vào này, lại có cả chuông cửa anh Tít tự
làm nữa ( ghê nhỉ?) Nhưng mà chưa xong đâu nhé, vì mẹ vẫn chưa chuẩn bị
hết "vật liệu" trang trí, với lại anh cũng mệt rồi...
Đây là mặt hậu của ngôi
nhà, các mặt khác còn chưa "hoàn thiện", hi hi... Đừng ai cười nhé, đây
là tất cả những gì mẹ cháu có thể vẽ được đấy, hì hì... Còn trình độ tô
màu của cháu thì sao nhỉ?
Khoảng trời riêng của con đấy nhé !
Mẹ tự nhắc mình gắng dành thêm thời gian cho Tít, có em sớm nên anh Tít cũng hơi thiệt thòi...
Bổ sung ảnh chụp từ điện thoại: Mít cũng rất thích thú. Nhưng với cậu đây không phải là nhà, mà chỉ là 1 cái thùng thôi, thế là cậu ta cứ loay hoay trèo ra rồi lại trèo vào cả buổi không biết chán!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)