Tháng Ba – mưa phùn lây rây suốt ngày đêm, muôn
ngàn hoa cỏ sũng nước… Tháng Ba, hoa gạo đỏ. Màu đỏ lẻ loi trên thân cây
gạo bơ vơ dọc những con đường nhỏ.
Tuy không phải là tháng Ba, nhưng tình cờ hôm mẹ về quê trời lại lất
phất mưa phùn, sương khói mờ mịt. Quê mẹ gần chùa Hương, ai đã đi chùa
Hương rồi sẽ thấy có khá nhiều cây gạo nằm rải rác suốt một quãng đường
về. Cây ven đường, cây trên bờ ruộng, cây trong làng... Nhớ nhất là một
cây gạo cổ thụ ven đường,dáng rất đẹp. Mỗi lần đi qua lại thốt lên
trầm trồ xen lẫn tự hào. Vậy mà bẵng đi một thời gian không về quê, năm
ngoái lại nghe mọi người thông báo là cây đã chết.Tiếc đứt ruột! Năm nay đi
qua, thấy cây khô cằn mà buồn quá.
Quê mẹ là một vùng chiêm trũng, cằn cỗi, vất vả. Cảnh quê nghèo khó chẳng
có gì đặc sắc, chỉ có hoa gạo nở vào tháng Ba ,tháng đói kém - khi mà
thời tiết ảm đạm buồn tẻ nhất trong năm - như những ngọn lửa hồng thắp
sáng, nuôi dưỡng bao niềm hi vọng nhỏ bé.
Quê hương giờ đây đã bớt nghèo,và cảnh sắc trong thôn cũng thay đổi
nhiều. Những ngôi nhà khang trang mọc lên, đồng nghĩa với rặng tre chắn
gió chắn bão phía sau làng hầu như biến mất. Dãy ao thoát nước phía
trước và phía sau làng đã bị san lấp dần. Cũng chẳng còn bóng dáng cây
gạo nào cả, kể cả cây gạo trước ngõ nhà mình hồi xưa. Cảnh quê chỉ còn
là trong hoài niệm.
Ôi hoa gạo, ký ức về tuổi thơ tôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét