Mình rất thích anh Tít. Nhưng biết làm sao để thể hiện sự quan tâm của mình nhỉ?
Đầu tiên là mình cứ chạy ra ẩy đầu anh dúi dụi, anh choáng quá, đầu
tiên còn né, sau là cứ thế thụi lại, mình kệ, cứ xông vào ẩy. Mẹ mới bảo
anh Tít: “Đó là do em Mít thích con đấy, nhưng Mít không biết làm
thế nào, Mít cứ tưởng làm như thế là yêu anh Tít. Lần sau Mít ẩy con thì
con ôm chặt em vào nhé.” Đồng thời,cứ mỗi khi mình chạy ra ẩy anh, thì mẹ lại chạy đến cầm hai bàn tay mình, vuốt nhẹ vào má anh miệng nói: yêu, yêu...
Thế
là dần dần mình không ẩy đầu anh, mẹ, hay các bạn trong lớp nữa. Mình
đã biết thế không phải cách hay để thể hiện sự quan tâm,mình chán trò đó
rồi, mình thể hiện bằng cách khác cơ.
Mình vật anh ra sàn nhà, hai anh em vật nhau, anh chơi trò ngửi chân em., miệng kêu: ôi thúi quá hay
giả vờ hắt xì hơi. Thế là em lại cười khanh khách. Có hôm hai anh em
cười lăn trên giường, bố đi uống bia về ngà ngà say, lại thêm đang cáu
kỉnh gì đó thể là quát um lên, anh Tít sợ quá cum cúp chạy sang giường
bố nằm. Bố chả tâm lý gì cả nhỉ? Anh Tít sang bà cả tuần, cuối tuần mới
được về, sao không để anh ngủ cùng với mình nhỉ?
Mùa đông năm
nay mẹ ít cho mình đi bộ, thế là mình cũng ngại nhất quyết không chịu
đi, cứ đòi trèo lên xe máy lượn cơ. Thế nhưng hôm anh Tít ở nhà, thì
mình vui vẻ dắt tay anh tay mẹ đi sang tận nhà bà ngoại, không đòi leo
lên xe máy hay rẽ ngang rẻ ngửa gì, chịu đi trên vỉa hè, trên đường đi
còn chịu tham gia trò dung dăng dung dẻ của mẹ. Hí hí, vì mình thấy anh
Tít làm thế thì mình mới bắt chước, chứ bắt chước mẹ à? Còn lâu nhé !
Dạo này mình mất ngủ, đêm hay trằn trọc si nghĩ.
Có hôm đang đêm còn thức dậy, thấy mình nằm trong,mẹ nằm giữa, anh Tít
nằm mé ngoài, thế là mình vùng dậy, ẩy mẹ ra, chui vào nằm giữa, rồi một
tay nắm tay mẹ, một tay tìm tay anh, mình cứ giữ chặt như thế mà ngủ
tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét