Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2007

Nhân sự kiện NKVA

Nhịn một bữa cho con no hơn: Chuyện nhỏ!
Bỏ đi vài thói quen của mình vì con: Chuyện nhỏ!
Chịu bớt việc để có thêm thời gian với con: Chuyện nhỏ!
Hy sinh mình một chút cho con: Chuyện nhỏ!
Thấy con ho, sốt, đau, ốm: Chuyện lớn! Nhưng vẫn chưa thành khủng hoảng.
Thấy con không thông tuệ bằng những đứa trẻ cùng tuổi: Chuyện lớn! Nhưng vẫn chưa thành khủng hoảng.
Con có hư, hay có vài tật xấu: Chuyện lớn! Nhưng vẫn chưa thành khủng hoảng.
Nhưng nếu bắt đầu không hiểu được con mình thì mới thật sự là khủng hoảng.
Không đối thoại được với con mình thì thật sự đáng sợ vô cùng.

Với một số ông bố bà mẹ, không thường chọn kênh đối thoại để hiểu con mình thì điều đó cũng bình thường thôi. Vì áp đặt quen rồi. Thì họ sẽ khủng hoảng khi nhận ra con mình nghe lời mình (vì sợ) nhưng lại không làm theo ý mình hoặc len lén làm khác đi.
Khi con mình không ĐỐI THOẠI được với mình, chúng sẽ chọn cách ĐỐI PHÓ hoặc ĐỐI NGHỊCH.

ĐỐI PHÓ đáng sợ hơn ĐỐI NGHỊCH
ĐỐI NGHỊCH còn có thể biết mà thay đổi cách ĐỐI XỬ
Chứ ĐỐI PHÓ thì chẳng biết đằng nào mà lần cho đến khi phát hiện ra thì tất cả đã muộn.

Mình sẽ chọn ĐỐI THOẠI với con trong tất cả MỌI CUỘC TRÒ CHUYỆN.
Nhưng trước hết, mình phải tập làm bạn với con đã, trước khi tập làm bố mẹ.
Làm bạn tức là phải bình đẳng.
Làm bạn tức là cũng có lúc mình phải nhận mình sai.
Làm bạn tức là phải biết nói lời xin lỗi khi mình sai.
Làm bạn tức là mỗi cuộc ĐỐI THOẠI chưa hết thì phải đi đến cùng hoặc cùng chia sẻ và tìm hiểu ngọn ngành thay vì nôn nóng mà quyết định kết thúc cuộc ĐỐI THOẠI đó khi mà đối phương chưa thoả mãn hết những vấn đề còn dang dở trong cuộc ĐỐI THOẠI ấy!
theo blog Pi Nhắng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét