Thứ Hai, 21 tháng 7, 2008

Một mất một còn

Là hai anh em, nhưng Tít và Mít hầu như chẳng giống nhau, tóc là một ví dụ. Anh Tít mới sinh ra tóc đã dài và đen nhánh, chẳng bù cho Mít cả đầu lơ thơ vài sợi tóc, đằng trước còn hói mới chán chứ. May mà sau này tóc mọc lại khá đầy đủ, nhưng dù sao vẫn là tóc tơ mảnh và mềm chứ không đen và cứng như của anh Tít.

Từ bé, hầu như tháng nào anh Tít cũng phải cắt tóc. Ban đầu đa phần là bà ngoại lựa lúc TÍt ngủ thì bế cho ông ngoại cắt. Ông cắt tóc cũng khá đẹp, nhưng lơi lâu. Sau lớn lên một chút chủ yếu là bác Tĩnh cắt, bác Tĩnh cắt tóc rất đẹp, lại nhanh nữa.

Đến khi có em Mít rồi, mẹ khích bố, bảo là bố có 2 thằng con trai chả lẽ không biết cắt tóc ? Thế là bố cũng lấy kéo, choàng khăn và cắt tóc cho anh Tít. Đây là lần đâu tiên bố cầm kéo, nhưng sản phẩm cũng không đến nỗi nào. Mỗi tội anh ý không chịu ngồi yên, bố lại hay cáu.Thế là chỉ được đúng 2 lần là thôi, rồi thì bố không hỏi han gì đến tóc tai của Tít nữa.

Thế là đến lượt mẹ . Anh chàng ngồi lên một cái ghế, mẹ phủ tấm vải choàng vào, thế là vừa cắt tóc vừa kể chuyện, phải kể hết mấy câu chuyện thì mới xong. Tóc anh ấy dày, và rất nhanh dài mà anh ấy lại hiếu động nên cắt tóc quả thật không phải là việc đơn giản. Mẹ cứ hay tranh thủ lúc bác Tĩnh sang bà chơi là nhờ luôn.Tay kéo xịn đấy!

Còn với Mít thì, từ nhỏ mẹ đảm nhiệm chức thợ cắt tóc riêng của cậu rồi.Thường là chị Mơ bế em ngủ, mẹ cắt cho.Tóc Mít mỏng, nên cắt khá nhanh.Nhưng chị Mơ không biết cách bế em, nên thường thì đang cắt tóc là em tỉnh dậy, sờ tay lung tung.Mẹ đành phải cất kéo.Thế là có hôm hoặc là đằng trước trọc, đằng sau tốt um; hoặc là lơ thơ một cái đuôi rùa ở sau gáy rất sành điệu; hoặc là một bên trọc húi, một bên tai còn tốt um. Rõ ràng là kiểu đầu một mất một còn còn gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét